Tình yêu nào đã hóa tàn tro

 



  • Những khoảnh khắc tàn lụi

Có những khoảnh khắc mà mọi thứ đều bị đốt cháy, đốt cháy chính mình, đốt cháy tình yêu từng âm ỉ, cuồng nhiệt trong tim. Dù có cố gắng níu giữ, dù có day dứt đến mấy, ta cũng phải chấp nhận rằng những giấc mơ và mộng tưởng không thành. Màn đêm buông xuống như một đợt sóng đen, phủ kín mọi thứ. Trái tim ta nặng trĩu gánh nặng và vết thương. Thời khắc khó khăn nhất không phải là khi ta mất tất cả, mà là khi cảm giác như ta đang đánh mất chính mình.

Đâu đó trong tâm trí, một tiếng nói vang lên: "Tình yêu từng khiến tôi rực rỡ như vậy, nhưng sao bây giờ lại làm trái tim tôi đau đớn?" Ta không thể trách người khác, chỉ có thể trách chính mình. Tại sao lại yêu người đến vậy? Yêu đến mức không nhận ra trái tim mình sẽ đau đớn đến thế khi chia ly. Trong cơn khổ đau, cảm giác yêu thương đan xen với sự căm phẫn, nỗi căm hận chính bản thân mình. Phần ánh sáng và bóng tối trong ta chiến đấu dữ dội, từng khoảnh khắc của kỷ niệm ùa về, từng chút từng chút một, khắc sâu vào tim những vết hằn.

Giữa những cảm xúc này, một luồng suy nghĩ hiện lên: "Hoặc bạn ở lại với tôi, hoặc hãy biến mất khỏi cuộc đời tôi hoàn toàn." 

Nỗi đau trong tình yêu giống như một cơn sóng vỗ mạnh vào trái tim, cảm giác muốn từ chối nhưng lại không thể, càng yêu nhiều, càng thấy đau đớn. Ta tự đốt cháy chính mình trong tình yêu rồi tự mình phải gánh chịu sự đau đớn đó. Ai ép ta làm vậy ngoài chính bản thân ta? Ta nhận ra rằng mình đã yêu quá nhiều, yêu đến mức không thể tưởng tượng được trái tim mình sẽ đau đớn thế nào khi rời xa. Cuối cùng, chất độc của sự tiêu cực và đau khổ, ta không thể ném vào người mình yêu thương, mà đành phải ôm lấy và tự chuốc độc cho chính mình.

Trong khoảnh khắc của sự tàn lụi, một câu hỏi cứ vang vọng: "Tại sao tình yêu có thể hủy diệt tôi như thế này?"


  • Mong muốn tái sinh. Tự chữa lành và tái sinh

Hóa thành tàn tro không phải là kết thúc, mà là một sự vươn lên mạnh mẽ, là sự tái sinh từ những đổ vỡ, nơi nỗi đau khổ tuyệt vọng sẽ chuyển hóa, nở rộ trở lại trong tình yêu, trong sự hiểu biết. Khi nỗi đau đã thấm đẫm và bào mòn đủ nhiều, sự tỉnh thức cũng dần được đánh thức. Ta tự hỏi, liệu ta đã bào mòn bản thân mình đủ chưa? Liệu ta có tệ đến mức này khi tự hành hạ và chuốc độc chính mình?

Nhưng rồi ta nhận ra, đây không phải là thời điểm để chờ đợi ai khác, để sống dậy chỉ vì một tình yêu đã rời xa. Ta phải tái sinh vì chính ta, vì ta xứng đáng được yêu. Đôi lúc, ta ngồi bệt xuống, chìm đắm trong những suy nghĩ, những câu hỏi đầy dằn vặt: "Đó là người ta từng yêu, từng nắm tay, là người ta muốn kề bên. Sao giờ ta lại có thể phũ phàng đến vậy, để cảm xúc dâng trào như thế và hành động như vậy với người ta từng yêu?" Có lẽ, việc dừng lại là đủ. Dừng lại để ta tìm thấy chính mình, dừng lại để ta cho phép bản thân hàn gắn, để cho cả ta và người ấy có thể tiếp tục.

Giờ đây, ta phải trở về với ánh sáng huy hoàng của chính mình. Dù đôi cánh có rướm máu, dù vết thương còn đó, nhưng ta sẽ sải cánh rộng hơn bao giờ hết. Tình yêu mãnh liệt này không để lại xiềng xích, không giữ ta lại trong cơn đau. Nó sẽ giải phóng ta, giúp ta chuyển hóa nỗi đau thành sức mạnh. Ta đã can đảm đi đến tận cùng của cảm xúc, để rồi bay lên mạnh mẽ, như thể nỗi đau chưa từng chạm đến ta.

Giờ ta tự hỏi: Sau tất cả, ta đã cho chính mình những gì? Ta ôm lấy vết thương của mình mà không còn đổ lỗi cho ai, không bắt ai phải làm thay ta. Ta chịu trách nhiệm về bản thân mình, về những gì ta đã trải qua. Ta hiểu rằng nỗi đau không đến để giết chết ta, mà để giải phóng ta. Đi xuyên qua nỗi đau, ta được chữa lành một cách sâu sắc, ta hiểu rằng mọi tổn thương đều cho ta sức mạnh để vươn lên.

Ánh mắt mặt trời vẫn chiếu rọi từ một nơi rất xa, nơi tiếng gọi của tâm hồn thúc giục ta tiến về phía trước. Ánh sáng ấy, dù mờ ảo, vẫn luôn hiện diện trong tiềm thức, là ngọn lửa bất diệt, là nguồn sức mạnh bất tận. Và trong mỗi vòng quay chuyển hóa ấy, ngọn lửa mạnh mẽ lại được đốt lên, rực sáng, và ta biết rằng mình sẽ bay lên một cách mạnh mẽ hơn, đẹp đẽ hơn bao giờ hết.


Tình yêu nào đã hóa tàn tro?
Ta vươn lên mạnh mẽ, như chưa từng đau.
Nỗi đau không còn là tất cả,
Tình yêu giờ là phóng chiếu vĩ đại nhất.

Phượng hoàng kêu giữa đêm tĩnh mịch,
Ánh lửa đỏ vẫn cháy rực, bền bỉ
Từ thân thể, tâm hồn đang thiêu đốt,
Là lúc tình yêu tái sinh trong huy hoàng
Đôi mắt rực sáng, nhìn thẳng vào không trung
Phượng hoàng trỗi mình bay lên từ đổ nát


(Phoenix)



Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến